Chúng ta nói về nhiếp ảnh nghệ thuật bắt chước, đạo ý tưởng

Vừa qua, báo vnexpress vừa đăng tải 1 bộ ảnh nghệ thuật đẹp về làng quê của các nhiếp ảnh gia indonesia , nhiếp ảnh Đặng Tuấn Trung có một cái nhìn về thực tế nhiếp ảnh nghệ thuật của Việt Nam trong thời điểm hiện tại như sau

Trích nguồn từ facebook Đặng Tuấn Trung

Bộ ảnh Indo này rất đẹp, ko hề xa lạ gì với dân chơi ảnh Việt nam. Ít nhất là bản thân mềnh đã xem thấy nó từ khá lâu. Tương tự vậy, nhiếp ảnh Thái Lan cũng có, với một vẻ khác.

Điều mềnh thấy ko vui là gần đây, một trào lưu bắt chước xì tai này khá rầm rộ ở dân chơi ảnh VN. Ko thể nói bộ ảnh của họ ko đẹp. Rất đẹp nữa là khác. Rất kỳ công….

Thế nhưng mềnh cứ thấy buồn. Nó lặp lại những gì thiên hạ đã làm, nó là của thiên hạ. Từ bố cục, ánh sáng (cả ánh sáng thật và ánh sáng vẽ), cả cách blen mầu, tone mầu, cả tuyến nhân vật và động tác….nó cứ y chang…Y chang đến nỗi thoạt đầu mềnh cứ ngỡ tác giả là mấy ông bạn láng giềng Thái, Indo…cho đến khi nhìn tên mới té ngửa. Rồi bỗng thấy rầu lòng, cúi mặt ngoảnh đi, ko cất nổi lời nào…..

Đành rằng ai chơi sao là việc người ta. Mềnh ko có ý phản đối cách chơi này. Ko hề, dù chả thích thú gì. Nhưng mềnh vẫn cứ ước ao, với sự kỳ công đó, khả năng kiến thức đó tại sao ko phải là tự chúng ta nghĩ ra cái gì đó của riêng chúng ta. Mềnh sẽ rất thích thú nếu kẻ bắt chước là mấy cha Thái, Indo…Chỉ cần một chút tự ái thôi, chắc chắn chúng ta sẽ ko làm vầy. Tự nghĩ ra cái gì đó của riêng mình, dù có thể chả bằng ai nhưng dứt khoát có thể hãnh diện và tự hào rằng: “Này nhé, con tui đó”

Visited 1,844 times, 1 visit(s) today

Bình luận

You may also like...